Thơ

                                      
Thầy Cô
Hai mươi,mười một năm nay
Là ngày nhà giáo Việt Nam
Em chúc cô giáo lớp mình
Ngày càng trắng trẻo,xinh tươi sắc hồng
Cảm ơn cô Trang dạy võ
Vất vả dạy nhưng không lấy tiền
Cảm ơn cô Tỉnh rất hiền
Mỗi khi cô giảng như tiên giáng trần
Nhờ cô dạy toán như là
Sin nằm trên cos ở nhà thằng Tan tan=sin
Nhờ cô dạy sử đoan trang
Liên Xô chống Mĩ vẻ vang muôn đời
Nhờ thầy dạy Địa sáng ngời
Những lời thầy dạy đi sâu vào lòng
Rồi nhớ cả thầy dạy Tin
Output dữ liệu từ trong ra ngoài
Nhơ thầy dạy Lý ân cần
Mặt thầy sung sướng mỗi khi lên bảng
Tương lai hãy còn dài
Mai sau ghi nhớ công ơn thầy cô
Tác giả:Phạm Thị Châm


..............................................................................

Lá thư gởi thầy
Mùa nắng hạ đã đến rồi
Người thầy vẫn lặng lẽ trong đêm
Tiếng ve hè vang vọng
Chúng em sắp phải xa trường xa thầy ơi
Nhớ lắm hàng cây xanh thẳm
Tiếng thầy ấm áp gữi vào trang vỡ
Ngòi bút thanh cao đầy nét chữ
Lời thầy nhớ mãi khắc vào trong tim
Tác giả:Phạm Thị Nghiệp



---------------------------------------------------------


Gởi cô giáo chủ nhiệm
Cô giáo chủ nhiệm lớp em
Vừa xinh xinh lại vừa dịu dàng
Giọng nói nhẹ nhàng và thấm thiết
Lông mi cô cong và đậm nét
Mái tóc ngắn và xinh xinh
Cô cười và ánh mắt cô xinh quá
Cô có nhớ những lũ học trò này
Có lúc làm cô hơi bực mình
Một cô giáo dạy sinh một tính tình mạnh mẽ
Dẫu cho cuộc sống khó khăn vẫn nực cười thật khẻ
Cô cho chúng em ánh sáng,chỉ cho chúng em lối đi
Cô như người mẹ diệu hiền ,chở che cho đàn con thơ dại
Cô là sông cô là núi cô như là biển khơi
Cô là mây cô là gió cô giống như ánh mặt trời
Cô dạy cho em cách sống, dạy cho chúng em cách làm người
Em yêu cô lắm!cô chủ nhiệm lớp em!
Tác giả:Phạm Thị Nghiệp     


-----------------------------------------------

Bóng thầy tôi  

Bụi phấn rơi rơi bạc mái đầu
Nhớ ai đầu nhuộm hai thứ tóc
Miệt mài bên bục giảng bụi rơi
Nụ cười dịu nhẹ thoáng qua đây
Nhớ sao lời giảng đầy tha thiết
Lặng lẽ chăng nom từng chữ viết
Ân cần dịu dàng dáng thầy tui

                                                                                         Văn Thị Lê Ngân


----------------------------------------------




Ký ức



                                              Đâu có gì phải luyến tiếc đâu tôi

                                              Hàng cây xưa đã ghi dấu vết nhiều
                                              Cánh hoa rơi đỏ nhòe đôi mi mắt
                                              Tôi đi rồi xa mãi trường tôi ơi.

Kỷ niệm này sẽ chẳng thể nào vơi
Dòng ký ức bên bạn bè bên lớp
bên thầy cô thư hòa giọt lệ
Viết thế này kể đến bao giờ nguôi
                                            - Trịnh Trung Tài  -

--------------------------------------------

                       Thầy

Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay
Con trông thấy tóc thầy hơi bạc trắng
Cứ tự như rằng đó là bụi phấn
Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi
Bao năm rồi? Đã bao năm rồi nhĩ? Thầy ơi
Lớp học đó ra còn thầy ở lại
Mái chèo đó ra còn tầy ở lại
Cho chúng con định hướng tương lai
Thời Giang ơi xin ngừng lại đừng trôi
Cho chúng em khoanh tay cuối đầu lần nữa
Gọi tiếng thầy với tất cả tình yêu...
  (Sác tác: Phạm Thị Hồng)

-----------------------------------


Lời ru của thầy

Mỗi nghề có một lời ru
Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này
Lời ru của gió màu mây
Con sông của mẹ đường cày của cha
Bắt đầu cái tuổi lên ba
Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em
Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm
Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!
Thầy không ru đủ nghìn câu
Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời
Tuổi thơ em có một thời
Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm
Như ru ánh lửa trong hồn
Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây
Thầy ru hết cả mê say
Mong cho trọn ước mơ đầy của em.
Mẹ ru em ngủ tròn đêm
Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày
Trong em hạt chữ xếp dày
Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm
Từ trong vòm mát ngôi trường
Xin lời ru được dẫn đường em đi
Con đường thầy ngỡ đôi khi
Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!
Hẳn là thầy cũng già thôi
Hóa thân vào mỗi cuộc đời các em
Thì dù phấn trắng bảng đen
Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình
              Tác giả: Sưu tầm

                                                                -------------------------------------------------------------------

Không đề

Cầm bút lên định viết một bài thơ
Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo
Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo
Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người.
Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ
Đâu là cha, là mẹ, là thầy…
Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt…
Biết bao giờ con lớn được, Thầy ơi!
Con viết về thầy, lại 'phấn trắng', 'bảng đen'
Lại 'kính mến', lại 'hy sinh thầm lặng'…
Những con chữ đều đều xếp thẳng
Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người.
Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu
Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh
Cửa sổ xe ù ù gió mạnh
Con đường trôi về phía chẳng là nhà…
Mơ màng nghe tiếng cũ ê a
Thầy gần lại thành bóng hình rất thực
Có những điều vô cùng giản dị
Sao mãi giờ con mới nhận ra.
                         Tác giả: Sưu Tầm
  

0 Comments:

Đăng nhận xét